Năm 2021 – Giải Ba
Tác giả: Đỗ Minh Phương – 11 tuổi
Tuyển tập: Đóa hoa đồng thoại Vol.4
Nơi sống: Hà Nội
Hạng mục: Tiểu học
Chủ đề: Động vật
Minh họa: Cà Chua
Vào một buổi tối nọ, bầu trời đầy những ngôi sao đang toả sáng. Bỗng có ai đó cất lên tiếng hát:
“Một ông sao sáng, hai ông sáng sao, ba ông sao sáng…”
Thì ra giọng hát này là của Đom Đóm.
Cậu Đom Đóm ngồi trên lá sen ngắm những ngôi sao trên cao rồi thầm nghĩ: “Là những ngôi sao sáng trên bầu trời tuyệt thật đấy, được tỏa sáng giữa đêm tối khiến ai ai cũng phải trầm trồ. Vào ban đêm, mình cũng tỏa sáng có khác gì những ngôi sao trên kia đâu! Vậy mà mình lại phải suốt ngày quanh quẩn chơi đùa nơi bờ ao tầm thường này…”
Sáng hôm sau, Đom Đóm nhỏ quyết định thưa chuyện với cha mẹ:
“Thưa cha, thưa mẹ. Con có một ước mơ nhỏ đó chính là trở thành một ngôi sao. Con muốn đi tìm vùng đất của các bạn ấy để trở thành một ngôi sao và sống một cuộc sống thú vị như một ngôi sao.”
Nghe vậy, cha cậu hỏi:
“Sao con biết cuộc sống của một ngôi sao sẽ thú vị?”
“Con… con chỉ nghĩ vậy thôi ạ. Vì bầu trời bao la, cao vời vợi chắc sẽ tuyệt hơn bờ ao nhỏ nhà mình. Những ngôi sao chắc chắn phải rất xinh đẹp thì mới có thể tỏa sáng và có nhiều người khen ngợi đến thế.” – Đom Đóm đáp.
“Nhưng cha chưa thấy ai trong chúng ta trở thành một ngôi sao cả con ạ.” – Đom Đóm cha nói.
Đom Đóm quả quyết:
“Con sẽ làm được! Con nhất định sẽ làm được!”
Đom Đóm mẹ thấy sự quyết tâm của con nên đành đồng ý:
“Được rồi, vậy con cứ lên đường. Nhưng hãy nhớ, cha mẹ và các anh chị em luôn chờ con ở bờ ao thân thương này nhé.”
“Vâng ạ!” – Đom Đóm nhanh nhảu, hào hứng đáp.
Vậy là Đom Đóm rời khỏi bờ ao nhỏ nơi gia đình mình cư ngụ. Cậu vất vả vượt qua bao con đường và đi mãi, đi mãi cho đến khi trời tối hẳn. Đã quá mệt và toàn thân trở nên ê nhức, cậu chọn nghỉ chân trên một chiếc lá ở sân vườn nhà nọ. Nghỉ một lúc, cậu nhận ra trong vườn có hai cô cậu bé đang ngắm sao
Cô bé thốt lên:
“Sao đêm nay đẹp quá! Ước gì mình có thể hái chúng xuống để ngắm cho thỏa thích.”
Cậu bé còn lại nói với bạn mình:
“Thế thì cậu không biết rồi. Những ngôi sao chỉ đẹp khi ngắm từ xa thật xa thôi. Chứ thật ra, chúng chỉ giống như một khối đất sần sùi khổng lồ vậy. Đến lúc đó, sợ cậu lại chê chúng thật xấu xí ấy chứ!”
“Cậu nói thật sao? Những ngôi sao thật ra lại rất xấu xí à?” – Cô bé ngạc nhiên.
Nghe được cuộc nói chuyện của hai bạn nhỏ, Đom Đóm hụt hẫng nằm xuống, rồi cậu nghĩ về quãng thời gian vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình nơi bờ ao ấm áp…
Thế rồi, cha của cậu đột nhiên xuất hiện bên cạnh và ôm cậu vào lòng:
“Con yêu, đã đến lúc trở về nhà rồi.”
“Sao cha lại ở đây?” – Đom Đóm vô cùng ngạc nhiên và xúc động.
Cha của cậu ân cần đáp:
“Cha vẫn luôn theo sau và ở bên con, chỉ là con không biết thôi.”
“Con đã mơ ước một điều thật viển vông.” – Đom Đóm thất vọng – “Những ngôi sao lấp lánh thực sự không đẹp như con nghĩ, nhưng không lẽ trên đời này không có điều gì tuyệt đẹp và lấp lánh để chúng ta ước mơ sao? Không lẽ chúng ta chỉ đành ở mãi nơi bờ ao nhỏ bé thôi sao?”
Như đáp lời Đom Đóm, cậu bé kia nói với bạn mình:
“Cậu biết không? Có một ngôi sao khi nhìn gần trông vẫn rất lung linh, đó chính là ngôi sao đom đóm đấy. Ở bờ ao nhà nội tớ có rất nhiều đom đóm, mỗi hè về tớ lại được ngắm thỏa thích những ngôi sao này.”
Nghe thấy vậy, Đom Đóm mừng rỡ nói với cha:
“Ngôi sao đom đóm sao? Con có nghe nhầm không?”
“Đúng vậy, con nghe thấy rồi đấy. Chúng ta đã là những ngôi sao trong lòng những cô bé, cậu bé rồi!”
Thế là hai cha con Đom Đóm cùng nhau trở về. Hai đứa trẻ nhìn thấy họ thì thích thú vô cùng:
“Ôi! Ngôi sao đom đóm kìa! Đẹp thật đấy! Đẹp quá đi!”