Năm 2021 – Giải Nhì
Tác giả: Hà Đình Quốc – 11 tuổi
Tuyển tập: Đóa hoa đồng thoại Vol.4
Nơi sống: Hà Nội
Hạng mục: Tiểu học
Chủ đề: Nghỉ hè
Minh họa: Nguyễn Mai Ly
Sáng ngày chủ nhật cuối cùng của tháng 5, mặt trời đã lên cao, báo hiệu một ngày rực rỡ và khô ráo. Ngoài vườn, những tia nắng sớm xuyên qua vòm lá ổi và in lên mặt đất những đốm vàng lung linh.
Tôi vừa về nhà ngoại nghỉ hè từ chiều qua, giờ đã hí hửng theo Sơn – em con nhà cậu tôi bắt đầu các hoạt động khám phá khu vườn ngay khi vừa ăn xong bữa sáng.
Sơn chỉ cho tôi đủ các trò chơi của nó như lấy lá mít xé ra, buộc dây, làm thành con nghé, hay bắt ve sầu cho vào hộp diêm tạo thành chiếc hộp âm thanh kì diệu, trò bọ xít kéo xe và rất nhiều trò khác. Sơn còn chỉ cho tôi những quả dại bé tí xíu mang vị ngọt lạ lẫm mà tôi chẳng dám nghĩ là sẽ một lần nếm thử.
Tôi chưa bao giờ thấy hào hứng đến thế. Khi ở thành phố, tôi chỉ mải đắm chìm vào chiếc Ipad để xem phim hoạt hình và chơi trò chơi điện tử. Tôi ít chơi với bạn bè. Trái tim tôi dửng dưng. Giờ đây, nhờ có Sơn, tôi thấy như khu vườn của bà ngoại giống một khu rừng rộng lớn và chúng tôi là hai nhà thám hiểm thực thụ.
Đang mải mê chơi, tôi bỗng thấy vật gì trăng trắng trong đám lá mít khô. Lại gần thì tôi nhận ra vật trăng trắng đó là… “Ồ, một quả trứng, Sơn ơi!” – Tôi hào hứng reo lên.
Sơn chạy lại nhặt quả trứng lên ngắm nghía rồi đoán chắc là sản phẩm của chị gà mái nào đó trở dạ quá nhanh khi qua đây.
“Mình có thể làm món trứng ốp lết, trứng luộc hoặc trứng nướng.” – Tôi gợi ý.
“Như thế còn gì thú vị nữa! Anh theo em!”
Thế rồi, Sơn dạy tôi cho quả trứng đặt vào hũ sành, chèn trấu xung quanh và để gần bếp củi.
Mấy ngày sau, ngày nào chúng tôi cũng kết thúc chuyến thám hiểm khu vườn bằng việc vào thăm quả trứng gà nhỏ xinh và chờ đợi. Tôi chợt nhận ra sự chờ đợi mầm sống nhỏ bé này mang đến cho mình một niềm vui lạ kì, hơn hẳn với ý tưởng làm món ốp lết ban đầu của mình.
Rồi một buổi sáng, tôi và Sơn bỗng nhận thấy tiếng cựa rất nhỏ, rất yếu ớt, như thể tiếng vươn mình của cỏ chồi sau cơn mưa. Trên quả trứng xuất hiện một lỗ thủng nhỏ và chính cái lỗ thủng bé xíu ấy khiến tim tôi như nhảy lên.
Điều kì diệu đã xảy ra: Quả trứng biến thành chú gà con!
Quãng chiều thì chú gà vàng rực đã ở ngay trước mắt tôi, có thể vuốt ve được. Tôi cảm động muốn khóc khi chú gà nép mình trong bàn tay che chở của tôi và Sơn.
Từ đó, mỗi ngày chúng tôi đều kiếm mồi về cho gà con và chẳng mấy chốc, nó có thể lẽo đẽo theo chúng tôi đi bắt châu chấu.
Nhưng rồi những ngày hè vui vẻ của tôi ở quê ngoại cũng kết thúc, tôi trở về thành phố trong sự bịn rịn của Sơn và trong cả ánh nhìn tròn xoe ngây thơ của gà con bé bỏng.
“Chăm gà cho anh nhé! Nhớ báo cho anh tình hình của nó đấy.” – Tôi dặn dò Sơn.
Lần đầu tiên tôi có cảm giác buồn vì chia xa như thế này, có lẽ là giống cảm giác của người bố không nỡ xa con chăng?
Thời gian trôi, chú gà nhép nhỏ ngày nào của chúng tôi đã trở thành một nàng gà mái xinh đẹp với bộ lông màu nâu óng ả cùng “vòng cườm” trắng ở cổ. Đặc biệt, nàng còn đẻ được những mười hai quả trứng rồi đòi ấp. Mười hai quả trứng ấy đã trở thành mười hai chú gà con. Thế là Tết năm ấy, chào đón tôi về quê ngoại không chỉ có Sơn cùng nàng mái nâu mà còn có cả lũ gà con bé bỏng chạy nhảy chộn rộn, ríu rít huyên náo cả khu vườn rộng.
Nhiều lúc ngắm đàn gà chơi đùa, tôi chợt nhớ đến ngày đầu tìm thấy quả trứng lẫn trong đống lá mít. Nếu ngày đó tôi đem nó đi luộc hay làm món ốp lết thì sẽ không bao giờ có những giây phút hạnh phúc như thế này. Và tôi hiểu ra rằng, ngoài kia, ngoài những trò chơi điện tử, những bộ phim hoạt hình trong Ipad là cuộc sống sinh sôi màu nhiệm cùng những yêu thương và sẻ chia.
Chỉ cần ta đóng Ipad lại, điều kì diệu sẽ mở ra.