Năm 2021 – Giải Nhất
Tác giả: Đặng Phương Lan – 13 tuổi
Tuyển tập: Đóa hoa đồng thoại Vol.4
Nơi sống: Nam Định
Hạng mục: THCS
Chủ đề: Động vật
Minh họa: Nguyễn Mai Ly
Cánh Cam rất thích phiêu lưu. Đôi cánh chấm bi của chú đã bay qua không biết bao nhiêu nơi, ngắm nhìn không biết bao nhiêu đồng cỏ, sắc bướm. Sau nhiều ngày chu du, một hôm, Cánh Cam tìm đến bên chân một ngọn cỏ nằm nghỉ, đầu nghiêng về phía nắng vàng để sưởi ấm. Đến khi chú tỉnh lại thì vầng trăng đã treo trên cao.
Trăng dịu dàng nhìn xuống mặt đất, lại dịu dàng ôm lấy khoảng không bao la. Cỏ cây khắp chốn vui mừng đón lấy ánh trăng mát dịu, nhảy múa cùng những hạt sương đêm. Cánh Cam rù rì vỗ đôi cánh chấm bi lượn quanh những khóm hoa Hồng và cỏ May, nó cất tiếng chào hỏi, rồi lại ngồi trên phiến cỏ Ba lá, vui thích ngắm trăng. Bỗng Cánh Cam nghe thấy tiếng loạt soạt gần đó, nó bèn tò mò đi về phía tiếng động để xem thử. Thì ra là một cậu Ốc Sên!
Cánh Cam cất lời:
“Xin chào, mình là Cánh Cam. Rất vui vì được gặp bạn. Bạn có muốn ngắm trăng cùng mình không?”
Ốc Sên bẽn lẽn gật đầu, chầm chậm đem theo ngôi nhà trên lưng và bò đến bên cạnh Cánh Cam:
“Chào bạn, mình là Ốc Sên. Hình như bạn mới đến phải không? Mình chưa thấy bạn vào mỗi tối bao giờ.”
“Vậy còn sáng thì sao, cả trưa nữa?” – Cánh Cam cố ý trêu đùa.
“Mình… mình cảm thấy không thoải mái với ánh nắng, có lẽ ra khỏi nhà vào ban đêm sẽ tốt hơn.”
Cánh Cam ngạc nhiên. Chú chưa từng nghĩ sẽ có ai không thích ánh mặt trời rực rỡ và ấm áp cả. Có vẻ người bạn mới này rất đặc biệt.
Cánh Cam và Ốc Sên dù mới gặp nhau nhưng đã kết thân rất nhanh. Cánh Cam kể cho bạn nghe những cuộc phiêu lưu của mình, nào là lần chèo thuyền lá trên sông, lần đấu trí với mèo Mướp để cứu chị Bướm, lại có lần trèo lên đồi cỏ ngắm hoa,… Ốc Sên hào hứng lắng nghe câu chuyện của Cánh Cam lắm, chú cũng kể chuyện về mọi người ở đây cho Cánh Cam nữa.
Sau những câu chuyện kể, hai người bạn lại thủ thỉ tâm sự về mình. Cánh Cam hỏi Ốc Sên tại sao lại sợ ánh nắng đến thế, Ốc Sên hơi ngập ngừng:
“Hồi mình nhỏ, có một mảnh thủy tinh rơi trên mặt đất, ánh nắng xuyên qua nó chiếu vào mình vô tình làm mình bị bỏng rất đau. Từ đó, mình sợ ánh nắng và chỉ có thể an tâm ra ngoài vào ban đêm. Còn ban ngày mình sẽ đóng cửa, tìm chỗ râm mát để trú. Bạn xem, ngôi nhà nhỏ ngay trên lưng mình rất tiện lợi phải không?”
Cánh Cam suy nghĩ một hồi rồi nhỏ nhẹ:
“Mình thấy tiếc cho bạn. Vẫn có nhiều cách để tránh cho mình bị tổn thương khi ra khỏi nhà vào ban ngày mà! Vì nếu bạn bỏ qua những tia nắng ấm áp ấy, bạn sẽ không thể cảm nhận được hết niềm vui của cuộc sống. Ốc Sên ơi! Có khi nào bạn kịp nhìn thấy vẻ đẹp của các chị Khiên Ngưu, Quỳnh Anh, Mười Giờ,… khi mà màn đêm đã buông xuống? Những anh Ong, chị Bướm đã có nhiều lần gặp gỡ bạn chưa?”
Đôi mắt Cánh Cam tràn đầy sự tiếc nuối, chú tiếp tục khuyên nhủ:
“Dũng cảm lên, Ốc Sên ạ. Dám đối mặt với điều đã gây tổn thương cho mình sẽ khiến bạn mạnh mẽ và cởi mở hơn nhiều đấy. Mình cũng có những nỗi sợ nhưng vì sở thích phiêu lưu của mình, mình đã cố gắng vượt qua tất thảy. Vậy nên đừng ngần ngại gì cả, hãy tận hưởng ánh nắng của chúng ta. Ngày mai chúng ta cùng sưởi nắng nhé?”
Ốc Sên cảm động lắm, chú đồng ý với Cánh Cam rằng sẽ cố gắng dũng cảm hơn.
Ngày hôm sau, khi mặt trời vừa tỉnh giấc cũng là lúc Cánh Cam dẫn Ốc Sên lên tới gò đất trống. Ốc Sên hé mắt nhìn, cảm giác ấm áp bao lấy thân này đã lâu lắm rồi chú không cảm nhận. Mọi thứ hôm nay sao đẹp đến kì lạ. Những cô Hồng Nhung chúm chím hé nở nụ hoa đỏ thắm còn vương giọt sương óng ánh kiêu sa, đàn ong đang chăm chỉ xách theo những túi mật ngọt… Mặt hồ sáng loáng và trong veo không còn bóng trăng mà thay vào đó là sự rực rỡ của hình bóng mặt trời. Ốc Sên như bị hớp hồn bởi vẻ đẹp tươi mới này, đôi mắt chú lấp lánh ánh sáng, chú hạnh phúc ngắm nghía xung quanh và rồi cứ mãi hướng về phía xa.
Cánh Cam cười tươi rói:
“Thấy không, mở cửa sẽ nhìn thấy nắng mà!”