Năm 2021 – Giải Ba
Tác giả: Nguyễn Như Bảo Ngọc – 13 tuổi
Tuyển tập: Đóa hoa đồng thoại Vol.4
Nơi sống: Hà Nội
Hạng mục: THCS
Chủ đề: Môi trường
Minh họa: Ngồi cạnh tủ lạnh
Tôi luôn thắc mắc rằng chai nhựa và túi ni-lông đến từ đâu? Và khi dùng xong thì chúng sẽ đi đâu? Thắc mắc này cứ theo tôi từ ngày này qua ngày khác, mãi mà tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời…
Một ngày, khi đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên, tôi nghe thấy giọng nói của ai đó vang lên gần mình, tôi liền tìm về hướng nó phát ra. Hóa ra giọng nói đó là của một chai nhựa rất lớn có khuôn mặt dữ dằn, nó đang ngồi trên một chiếc ngai làm bằng rất nhiều đồ nhựa. Xung quanh nó là vài chai nhựa nhỏ hơn.
Chai nhựa lớn ra lệnh: “Quân bay đâu, mau tập hợp và bàn chuyện thống trị thế giới!”
Hoá ra nó là thủ lĩnh ở đây. Sau khi nghe thủ lĩnh ra lệnh, một đám túi ni-lông và chai nhựa khác lục tục bước ra.
“Đội quân Túi ni-lông và Chai nhựa, hãy mau báo cáo về tiến độ thực hiện kế hoạch!”
Đại diện Túi ni-lông tự hào bước lên trước: “Thưa thủ lĩnh, đội quân chúng tôi đã xâm nhập sâu vào từng ngõ ngách của thế giới loài người. Mỗi khi đi chợ, các bà, các mẹ từ thành thị đến nông thôn đều dùng đến chúng tôi. Lúc nào chúng tôi cũng có mặt kịp thời để phục vụ họ”
Một chiếc túi ni-lông khác phụ họa: “Con người rất coi trọng chúng tôi. Thậm chí họ còn vứt chúng tôi xuống biển, khiến nhiều loại động vật dưới đó tưởng nhầm là thức ăn và chết dần vì ăn phải chúng tôi đấy.”
Tên thủ lĩnh hài lòng tuyên dương: “Rất tốt! Thế còn đội quân Chai nhựa? Thực hiện tới đâu rồi?”
Đại diện đội quân Chai nhựa lên tiếng: “Thưa ngài, con cháu chúng tôi sinh sôi không ngừng. Hằng ngày, có hàng ngàn vạn chai lọ luôn sẵn sàng phục vụ loài người. Dùng xong chúng tôi, họ chỉ cần quẳng vào thùng rác, thậm chí ngay dưới chân là xong. Sự tiện dụng mà chúng tôi mang lại là không thể chối cãi!”
Tên thủ lĩnh cười vang: “Tốt lắm, tốt lắm! Tương lai thống trị thế giới không còn xa nữa. Hãy cùng tới khu vườn Thượng Uyển của chúng ta để ăn mừng thôi nào!”
Tôi nghe vậy liền lén lút theo chân chúng ra cái gọi là “vườn Thượng Uyển” xem sao…
Trời, là cái hồ đằng trước nhà mình đây mà! Nhưng hàng cây xanh mát mọi ngày đâu rồi? Thay vào đó là những cây ni-lông lớn nhiều màu sắc. Mặt hồ trong veo hàng ngày sao lại phủ đầy túi ni-lông và chai nhựa thế này? Ở giữa hồ là những cô nàng túi ni-lông nhảy múa, xa xa là những anh chàng chai nước đang gật gù theo những bài nhạc Rap thời thượng.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” – Tôi thầm nghĩ.
Bỗng “vụt” một cái, ai đó tóm lấy tay tôi.
“Nhà ngươi là ai? Tại sao lại thập thò ở đây?” – Một chai nước mặt mày bặm trợn hét lớn
Rồi hắn lập tức trói tay tôi lại và lôi tôi xềnh xệch vào căn phòng làm bằng túi ni-lông trông có vẻ xa hoa.
“Báo cáo thủ lĩnh, tôi đã bắt được kẻ lạ mặt này khi cô ta đang thập thò ngoài cửa, có vẻ như là loài người.”
Tên thủ lĩnh quắc mắt nhìn tôi: “Ta cũng đang có một dự án cần đến loài người để thử nghiệm, vừa khéo nhà ngươi lại tự dẫn xác tới đây.”
Rồi hắn thì thầm to nhỏ với tên tay sai bên cạnh và cùng cười vang.
“Tức thật! Bọn chúng thì thầm gì không biết? Kế hoạch của chúng là gì vậy?” – Tôi thầm thắc mắc…
“Ngọc, Ngọc dậy đi con! Có dậy đi học không???” – Tiếng bà tôi gọi lớn.
Tôi choàng mở mắt. Ủa, hóa ra là một giấc mơ sao? Một giấc mơ thật kinh khủng!
Nhìn đồng hồ, biết mình sắp muộn học đến nơi, tôi liền cuống cuồng lao ra khỏi giường.
Trong lúc đó, bà gói cho tôi gói xôi:
“Này, con mang đến lớp rồi ăn nhé! À đây, để bà bỏ vào túi ni-lông, cầm đi cho chắc…”
Nghe đến đây, tôi chợt nghĩ đến giấc mơ vừa xong, liền lập tức ngăn bà lại:
“Không, bà ơi! Bà để vào cái hộp cho con với, chiều tan học con mang hộp về ạ.”
Bà đồng ý và giúp tôi xếp hộp xôi vào cặp. Tôi chào bà rồi chạy nhanh ra bến xe buýt cho kịp chuyến. Trên đường đi, tôi vẫn không khỏi hoang mang về giấc mơ vừa rồi của mình. Trong tương lai, có thật là đồ nhựa sẽ xâm chiếm và huỷ hoại cuộc sống loài người không nhỉ? Mình phải làm gì để ngăn viễn cảnh đó xảy ra đây?