Năm 2021 – Giải Xuất sắc nhất
Tác giả: Nguyễn Thanh Ngân – 08 tuổi
Tuyển tập: Đóa hoa đồng thoại Vol.4
Nơi sống: Hà Nội
Hạng mục: Tiểu học
Chủ đề: Thiên nhiên
Minh họa: Philt
“Chú ý! Chú ý! Đoàn tàu chuẩn bị khởi hành. Mời các hành khách nhanh chóng lên tàu!” – Tiếng bác Gió thúc giục.
Hôm nay, đoàn tàu của bác Gió lại chuẩn bị cho một hành trình mới.
Những hạt bụi chen chúc nhau:
“Cho chúng cháu theo với! Con phố này đã có quá nhiều bụi rồi, chúng cháu không muốn tụ tập đông đúc ở đây nữa ạ.”
“Vậy thì lên tàu thôi các cháu!” – Bác Gió vui vẻ đáp lời.
Đoàn tàu của bác Gió khởi hành từ con phố nhỏ và đi đến một vườn hoa. Vừa nhìn thấy đoàn tàu từ xa, những hạt phấn hoa đã vẫy tay mừng rỡ:
“Bác Gió ơi, bác hãy cuốn chúng cháu đi với! Chúng cháu cần đến những vườn hoa khác để thụ phấn ạ.”
“Được thôi! Còn nhiều chỗ lắm, mời các cháu lên. Bám chắc nhé!” – Bác Gió từ từ tăng tốc để những hạt phấn hoa không bị rơi khỏi đoàn tàu.
Nhìn xuống dưới mặt đất, bác thấy có rất nhiều người đang ra sân, ra vườn, ra công viên hóng gió với vẻ phấn chấn và khoan khoái.
“Giữa mùa hè oi ả thế này, chắc hẳn là đoàn tàu của mình đang tạo ra những làn gió mát mẻ, dễ chịu lắm đây…” – Bác Gió thầm nhủ và tiếp tục hành trình vi vu của mình.
Trên đường đi, cây cối đung đưa, xào xạc chào đón bác Gió, chim chóc gặp bác liền thi nhau chao liệng vui đùa, các bạn hoa xinh đẹp cũng không quên gửi hương thơm nhờ bác đưa đi khắp chốn. Thi thoảng, nhìn thấy những cánh diều đang chới với, bác lại nhẹ nhàng nâng chúng lên cao tít…
Đến vườn hoa tiếp theo, bác Gió cẩn thận đưa những hạt phấn hoa xuống tận nơi rồi mới đi tiếp. Những hạt phấn ríu rít:
“Chúng cháu cám ơn bác ạ! Mấy tháng nữa nhờ bác quay lại đây để đón các bạn phấn khoa khác bay đi thụ phấn nhé.! Không có bác và các bạn côn trùng, chúng cháu chẳng thể tự cất mình bay lên được.”
“Chắc chắn rồi! Đó là nhiệm vụ của bác mà.” – Bác Gió mỉm cười thân thiện rồi vui vẻ tiếp tục hành trình của mình.
Bỗng dưng, trời tối sầm lại, những đám mây đen kịt ùn ùn kéo đến.
“Ối, bác Gió ơi! Trời sắp mưa to rồi!”
“Phải làm thế nào đây? Chúng cháu sẽ rơi hết xuống mất!”
Hành khách trên các toa tàu hoảng hốt.
Bác Gió lập tức trấn an mọi người:
“Các cháu đừng lo. Bây giờ, bác sẽ đi nhanh hơn một chút. Các cháu bám thật chắc vào nhé!”
Nói rồi, đoàn tàu của bác Gió tăng tốc trong nháy mắt. Bác ào ào len lỏi qua những tán lá, khiến cây cối nghiêng ngả. Đoàn tàu của bác rít lên từng hồi “ù ù”, “viu viu” như tiếng còi báo hiệu tránh đường. Rất nhiều những bác lá vàng, lá già yếu ớt không trụ lại được trên cây cũng đã xin đi theo chuyến tàu này.
Mưa bắt đầu ập xuống rồi!
Thấy vậy, đoàn tàu của bác Gió lại càng lao nhanh, lúc thì lao thẳng về phía trước, lúc lại cuộn tròn trong không trung đến chóng cả mặt. Những hạt mưa nặng trĩu trong lúc rơi xuống đã kéo theo rất nhiều những bạn hạt bụi, hạt phấn hoa rời khỏi toa tàu.
Mưa mỗi lúc một lớn hơn. Đoàn tàu mỗi lúc một nặng thêm nhưng bác Gió vẫn kiên trì điều khiển nó luồn lách vượt qua màn mưa dày đặc và xối xả.
May mắn thay, một lúc sau, mưa ngớt dần rồi dừng hẳn. Lúc này, bác Gió mới có thể thở phào nhẹ nhõm:
“Tạnh mưa rồi. May mà bác không đi quá dữ dội, nếu không thì bác đã hậu đậu mà làm đổ cây, tốc mái nhà rồi. Giờ chúng ta đi chậm lại một chút nhé!”
Nhưng khi bác nhìn lại phía sau, các toa tàu sao vắng vẻ quá! Các hành khách đâu hết cả rồi? Những bác lá già không còn đi theo đoàn tàu nữa mà rơi xuống mặt đất và trên những mái nhà. Gần như tất cả các bạn bụi và phấn hoa cũng đã lắng xuống khắp nơi, trả lại bầu không khí trong lành, tươi mát cho vùng đất này.
Đoàn tàu của bác Gió giờ đây lướt đi êm ru và mát lạnh. Dù chỉ còn vài hành khách, bác vẫn vui vẻ tiếp tục lăn bánh, lúc chầm chậm, thoang thoảng, lúc lại uốn lượn vi vu. Có biết bao nhiêu ngọn núi, dòng sông, khu vườn, con phố, công viên, quảng trường… đang háo hức đợi bác tới. Và đoàn tàu của bác Gió lại tiếp tục đón đưa những hành khách mới trên hành trình đi khắp thế gian của mình.