Những chiếc kẹo đã hỏng - Đoá hoa đồng thoại

Những chiếc kẹo đã hỏng

Năm 2021 – Giải Nhì

Tác giả: Đoàn Thị Lan – 29 tuổi
Tuyển tập: Đóa hoa đồng thoại Vol.4
Nơi sống: Hải Dương

Hạng mục: Tự do
Chủ đề: Cuộc sống
Minh họa: Cà chua

“Thảo, Thảo ơi! Ra bà bảo này!”

Hôm đó, tôi đang ngồi chơi đùa cùng chú mèo nhỏ ở ngoài sân thì nghe có tiếng ai đó gọi tên mình. Tôi ngẩng đầu lên, thì ra là bà Tư – bà hàng xóm nhà tôi. Tôi chắc mẩm: “Chắc bà lại cho mình kẹo bánh hoặc là đồ ăn vặt đây mà!” Tôi phủi hai bàn tay lấm bẩn vì nghịch ngợm rồi hớn hở chạy lại phía bà Tư.

Nhà tôi và nhà bà cách nhau một cái hàng rào tre cao ngang eo người lớn, khi bà đưa nắm kẹo sang, tôi phải hơi nhón chân lên để nhận lấy. Tôi miệng thì nói cảm ơn, hai bàn tay khum lại, đón nắm kẹo dừa bà cho nhưng khuôn mặt lại chỉ có thể nặn ra nụ cười gượng gạo. Vì chỗ kẹo trong tay tôi đều là những chiếc kẹo đã hỏng, chúng bị chảy nước vì để lâu ngày, có cái còn bị vài con kiến đen bám vào nữa.

Bà cụ Tư năm nay đã gần 80 tuổi rồi. Bà sống một mình. Bà có hai người cháu nội nhưng chúng đều ở trên thành phố với bố mẹ, thỉnh thoảng mới ghé về thăm bà trong chốc lát. Có lẽ vì thế mà bà rất quý tôi, cũng hay cho tôi đồ ăn vặt. Nhưng dạo gần đây tôi rất thất vọng vì bà Tư toàn cho tôi những chiếc kẹo đã hỏng. Dần dần, tôi cảm thấy buồn bực vì cho rằng bà Tư hết thương tôi rồi, chỉ cho tôi những thứ thừa thãi và đã hỏng thôi…

Vài hôm sau, vào một buổi sáng, bà cụ Tư lại gọi tôi ra hàng rào rồi dúi vào tay tôi một bọc kẹo được gói rất cẩn thận. Tôi định sẽ không nhận kẹo của bà nữa nhưng chưa biết mở lời thế nào thì bà bảo: “Kẹo ngon lắm, hôm trước bà đi chùa được lộc, để dành cho cháu đấy. Dạo này bà hay quên nên vừa nhớ ra phải đem cho cháu ngay, không khéo để lâu lại hỏng mất!”

Tôi mở bọc kẹo ra thì thấy chúng đã chảy nước, hỏng đến mức dính chặt vào nhau.

Thấy tôi tần ngần nhìn bọc kẹo, bà Tư liền giục: “Cháu ăn thử đi, hôm đó bà cũng ăn thử một cái thấy ngon, nghĩ là cháu sẽ thích nên để phần lại cho cháu cả.”

Tôi bỗng thấy buồn ơi là buồn, thì ra tôi đã hiểu lầm bà Tư rồi. Thời gian đã lặng lẽ khiến bà ấy già đi, đôi mắt đã trở nên mờ đục, chẳng thể nhìn ra những chiếc kẹo đã hỏng, thế mà đôi tay gầy run run ấy vẫn luôn gói ghém cẩn thận những chiếc kẹo cho tôi… Bà cũng không còn đủ minh mẫn để nhớ những chiếc kẹo ấy của ngày nào nhưng lại nhớ sẽ đem phần cho tôi. Tôi thấy mình hư quá!

Tôi ôm lấy bọc kẹo vào lòng và nghẹn ngào nói:

“Cháu cảm ơn bà!”

Ánh mắt bà hiền dịu, khóe miệng nhấc lên mỉm cười với tôi. Nhìn những nếp nhăn bị thời gian hằn trên khuôn mặt khắc khổ, cô đơn khiến tôi lại càng thêm buồn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *