Năm 2021 – Giải Nhất
Tác giả: Nguyễn Thị Oanh (Trâm Oanh) – 48 tuổi
Tuyển tập: Đóa hoa đồng thoại Vol.4
Nơi sống: Đồng Nai
Hạng mục: Tự do
Chủ đề: Động vật
Minh họa: Trần Quốc Anh
Đây là gà Mái Mơ. Gần một tuần qua, cô nằm trong ổ và chăm chỉ ấp trứng. Đủ hai mươi ngày, những trái trứng sẽ nở ra đàn gà con.
Sáng ấy, Mái Mơ thấy khát khô cổ họng, còn bụng thì đói cồn cào. Cô nghĩ, phải ra ngoài ăn uống một chút để có sức ấp trứng. Cô đứng dậy, thấy người nhẹ bẫng. “Nhẹ thế này có lẽ mình bay được như chim.” – Nghĩ là làm, Mái Mơ vừa la “quác quác” vừa đập cánh bay xuống đất. Rồi cô chạy thẳng ra bờ ao.
Lúc ấy, hai chú mèo Vàng là con trai cô Tam Thể từ đâu đi về. Khi ngang qua ổ gà, chẳng thấy mái đầu cô Mái Mơ ngó nghiêng như mọi ngày, hai anh em lấy làm lạ. Thế là mèo em rồi mèo anh cùng nhảy lên, ngó ngó, nghiêng nghiêng… Lạ thật, trứng còn đây mà không biết cô Mái Mơ đi đâu rồi? Ban nãy, hình như hai anh em mèo còn nghe tiếng cô la thất thanh nữa. Phải chăng đã có chuyện gì xảy ra với cô Mái Mơ và ổ trứng của cô?
Mèo anh dùng chân trước khẽ chạm vào những trái trứng.
“Em xem này! Trứng vẫn nguyên vẹn và còn hơi ấm.” – Nó ngoảnh cổ nói với em – “Mà cái ổ rơm tròn, êm này cũng ấm áp ghê! Mấy chị gà mái sướng thật, ai cũng được bà chủ làm ổ rơm cho nằm. Anh em mình mà được ngủ ở đây trong một buổi sáng se lạnh như bây giờ thì đúng là nhất.”
Nghe anh nói, mèo em nhẹ nhàng vào nằm thử. Mèo anh cũng theo em, ghé xuống bên cạnh. Thích thật! Nằm trong ổ trứng thích thật! Giờ thì anh em chúng nó đã hiểu vì sao cô Mái Mơ cứ nằm yên trong ổ cả ngày, rồi cả tuần.
Thế rồi cơn buồn ngủ ập đến với hai anh em mèo Vàng. Có lẽ vì suốt đêm rình bắt chuột nên giờ chúng đã thấm mệt. Thế là anh em liền nằm cuộn tròn trong ổ trứng mà ngủ khì.
Về phần cô Mái Mơ, sau khi ăn uống no nê, cô nhanh chóng trở về ổ. Cô nhún mình lấy đà bay lên. Nhưng ngay sau khi lên đến ổ thì hình ảnh trong ổ trứng làm cô vô cùng hoảng hốt:
“Quác quác, quác quác! Có chuyện lạ! Có chuyện lạ trong ổ trứng của Mái Mơ!”
Rành rành trong ổ, hai túm lông vàng óng, mượt mà đang che lấp hết những trái trứng. Mỗi túm lông lại có bốn chân, chân nào cũng đầy móng sắc nhọn. Lại thêm khuôn mặt tròn đầy râu ria, mắt nhắm nghiền nhưng vẫn rõ là mắt xếch, chiếc miệng rộng liên tục giật giật như đang nhai cái gì, cái cánh mũi thì đỏ hồng phập phồng, phập phồng…
Đúng là mèo! Có hai mèo con ngủ trong ổ trứng! Cô Mái Mơ vẫn tiếp tục la làng, phá tan cả một buổi sáng yên tĩnh.
“Quác quác! Anh em mèo Vàng ngủ trong ổ trứng của Mái Mơ!”
“Có chuyện gì, chuyện gì thế?”- Chị gà Chóp Mào nhiệt tình và chu đáo chạy lại đầu tiên.
Vừa lúc đó, anh em mèo Vàng ngái ngủ lồm cồm bò dậy. Chúng ngơ ngác nhìn xuống phía dưới thấy mẹ Tam Thể và bao nhiêu gà, vịt, chó hớt hải chạy tới.
“Hai anh em làm gì ở đây?”
“Vào nhà đã xin phép chưa?”
“Bước chân vào ổ trứng có nhẹ nhàng không?”
“Có biết chân đầy móng vuốt và miệng đầy răng sắc nhọn có thể làm vỡ trứng không?”
Chị Chóp Mào, mấy chị vịt Bầu và bác chó Mực hỏi dồn dập. Mọi người càng hỏi, hai nhóc mèo càng ngơ ngác, rồi chúng òa khóc: “Anh em con lên ổ trứng kiểm tra vì không thấy cô Mái Mơ đâu cả. Mà tại cái ổ êm và ấm quá, anh em con nằm thử rồi lỡ ngủ quên mất.”
Chị Tam Thể lúc ấy mới lên tiếng bênh vực hai đứa con: “Mọi người ơi, hai cháu nó chỉ ghé ổ chợp mắt một lát thôi. Bao đời nay, họ nhà mèo chúng tôi nào có ăn trứng sống bao giờ đâu, mọi người khéo lo!”
Thế rồi mỗi người một ý kiến làm câu chuyện rối mù lên. Người cho rằng họ nhà mèo nhẹ nhàng khéo léo, lông mao lại dày nên ấp trứng sẽ chẳng thua gì nhà gà. Người lại cho rằng mèo nhiều móng vuốt còn hay vươn vai, uốn mình lúc ngủ nên dễ làm rơi trứng ra ngoài, vỡ mất!
Bác Mực là người cao tuổi nhất nên đã đứng ra phân giải. Sau khi nghe anh em mèo kể rõ sự tình, cô Mái Mơ, chị Chóp Mào kiểm tra và xác nhận ổ trứng còn nguyên vẹn thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Xin cảm ơn tình cảm và sự quan tâm của mọi người. Bây giờ thì tôi yên tâm rồi.” – Cô Mái Mơ cũng khen – “Phải công nhận hai anh em nhà này ấp thật khéo. Có khi được mèo ấp thì trứng sẽ nở thành gà nhanh hơn không biết chừng.”
Dù được khen nhưng anh em mèo vẫn còn rất ngượng ngùng vì biết mình có lỗi. Phải nói gì với cô Mái Mơ và mọi người bây giờ? Mèo em nhắc mèo anh. Mèo anh lại nhường mèo em nói. Biết nói gì bây giờ?
Có người nhắc, có người động viên mèo anh hãy thật lòng nói ra những điều mình đang nghĩ. Được vậy, mèo anh mạnh dạn nói:
“Anh em chúng con nhớ và xin hứa, khi đến nhà người khác phải hỏi han, xin phép và không được tự tiện ạ.”
Mèo em thấy mình cũng cần phải nói gì đó để chia sẻ trách nhiệm với anh trai, nó tiếp lời: “Chúng con xin ghi nhớ, khi kiểm tra ổ của cô Mái Mơ thì không được nằm ngủ quên trên trứng ạ!”
Mọi người nghe những lời ngây ngô này liền vui vẻ cười phá lên. Cô Tam Thể là vui nhất, cô quay sang hàng xóm Mái Mơ của mình mà dịu dàng hỏi rất khẽ: “Em có nghĩ nhất định đám trẻ hai nhà chúng ta sẽ trở thành anh em không?”
Cô Mái Mơ nghe rồi cứ chớp mãi đôi mắt đang long lanh, long lanh…